Trên mỏ đá Tây
- Anh Thu Nguyen
- 29 thg 7, 2022
- 2 phút đọc
Sau mỗi chuyến đi thế này, mình đều nói biết ơn, vì đã cho mình sinh ra ở một nơi có thể khám phá, cho mình những người bạn đồng hành ân cần, những ngày nghỉ ngơi rong chơi, nhất là đủ can đảm và say mê để mở mắt nhìn ngắm cuộc sống xinh đẹp.

Nhà mình ở dưới con dốc thấp, xung quanh mọc lên những nhà cao tầng, muốn thấy bình minh thì phải đi đến nơi cao hơn. Mình mê đi núi lắm, nhất là lúc sương còn mù mịt, tức là mình sẽ tới trước mặt trời một bước.


Trước khi tuổi hai mươi ập tới, mình đã có những lầu tiên được bon bon trong màu trời chuyển sáng, một thung lũng còn ngủ nằm trong tầm mắt, tiếng chim lảnh lót lượn ngay trên đầu, sợ mặt trời mọc nên chạy thật nhanh trên đám cỏ còn ướt sương đêm, rồi đặt máy quay timelapse, hớn hở tự khen mình dậy sớm.


Mình sung sức đến quên cả căn bệnh thời tiết, nên mỗi lần đội mưa dang nắng về đều nằm bẹp dí, nhưng tay vẫn lướt mắt vẫn lựa rất kĩ từng bức ảnh. Sẽ rất tiếc nếu chọn khởi hành vào những ngày mưa nhiều sương dày, như vừa đeo cặp kính cận vừa ăn tô phở bốc khói, mặt trời cũng trốn đi đâu mất, rồi đợi chờ cũng sẽ chẳng thấy một gợn mây xanh.


Lần đi mỏ đá theo chỉ dẫn của Google Maps này quả không phải ý tồi, vì chưa ai té vào vũng sình lầy hay chậm chân bỏ lỡ gì đó. Khi đứng trên cao nhìn xuống những ngôi nhà bé tí rải rác gần đèo, nhìn gió thổi mây tan đi và nắng trải khắp triền đồi, ai trong tụi mình cũng sẽ thấy yêu quá cái thành phố mù sương này, và lại muốn kể cho mọi người nhiều hơn nữa về những diệu kỳ mà tụi mình phát hiện được.


Comments